Tính theo dương lịch, thì  Canada, vùng Bắc Mỹ, mùa thu bắt đầu từ 22 tháng chín và cuối thu sẽ là ngày 20 tháng mười hai…Cuối tháng chín đầu tháng mười, không gian mới vào thu, tiết trời chưa lạnh lắm, lá chỉ bắt đầu đổi màu, vài loài hoa cuối hạ vẫn còn cố gắng khoe sắc trong vườn, chậu cúc trước hiên nhà vẫn còn úp nụ chờ thu.  Buổi sáng, sau khi đưa cháu ngoại lên school bus, để đến trường, tôi thường đi bộ trên những lối đi dành cho người bộ hành trong khu xóm…Tôi đi trong không gian mờ mờ hơi sương sớm…Tôi đi trong hương thu, nhưng mùa thu chưa hẳn đến…Tôi thích cái tâm trạng chờ thu, như chờ nhau ở sân trường, ngày mới lớn. Như chờ một người tình, sắp sửa trở về…sau một cuộc tiễn đưa.

Hai bên đường, những cây phong đây đó, đã bắt đầu ươm sắc đỏ vàng. Gió sớm mai lành lạnh, bao trùm các dãy nhà vẫn còn yên ngủ. Trước nhà, nhà nào cũng có mảnh vườn nho nhỏ, nhìn mảnh vườn, có thể biết một phần tính cách và sự chăm sóc của chủ nhân…Có mảnh vườn tôi đi qua, hoa cỏ còn tươi tốt, cắt xén tỉ mỉ, lối đi ngăn nắp sạch sẽ, nhưng cũng có một vài ngôi nhà  hoa tàn, cỏ dại và những loài hoa không tên đua chen khoe sắc…Không gian yên ắng.
Thường thì tôi hay đến công viên gần nhà, nghỉ chân trên những băng đá và ngắm cảnh vật chung quanh, nhất là ngắm mặt trời mọc nơi đây. Tuyệt vời. Ánh nắng  lấp lánh những giọt sương mai trên bờ cỏ…Còn sớm lắm vả lại đã vào mùa học nên công viên thưa người. Đằm mình trong không gian yên tĩnh, tôi đang nói chuyện cùng cỏ cây hoa lá, đất trời rộng mở tấm lòng. Mẹ thiên nhiên bao la vô tận, vòng tay từ ái sẵn sàng cho ta tựa đầu, chỉ có con người không biết yêu Người thôi…Ngoài xa, xe cộ dập dìu vì là giờ đi làm. Tiếng đời vọng lại trong buổi bình minh trong lành.
Đầu tháng mười khoảng giao mùa của hạ và thu… Mùa thu vẫn như còn ở trên cao, chỉ khoảng giữa tháng mười mới thực sự vào thu, nhưng nếu có vài cơn mưa kéo dài sẽ làm thu đến sớm hơn, lá rụng khi chưa vàng vì những trận thu phong…
Thu…thu về, gợi bao nhung nhớ, mặc dù đôi lúc, những cảm xúc nầy rất mơ hồ… Nhớ về những kỷ niệm ở quê nhà thì có lẻ những cơn mưa nửa đêm về sáng dể làm cho rưng rức tâm hồn. Nằm nghe tiếng mưa rơi như lời tự tình, như bản nhạc với cung bậc trầm trầm êm êm, như lời hát vọng về từ quá khứ.
Tháng mười…ngày vắn đêm dài. Tháng mười…làm cho người nhớ người, những khi nhìn bình minh hay hoàng hôn, lan màu tím cuối chân mây. Tháng mười… mùa của gió và của những hàng cây trổ vàng một màu vàng của thu…rất thu.
Tháng mười ơi !…Tháng mười chở thu vàng trên đôi cánh…chở hồn tôi theo những giọt mưa và cơn gió lành lạnh đầu mùa…
Nắng lên, những tia nắng đầu ngày xuyên qua cành lá. Đứng lên, quàng lại chiếc khăn cho ấm, tôi đi trong những lối công viên có hàng cây bạch dương lá bắt đầu đổi màu.

“Lùa nắng cho buồn vào tóc em
Bàn tay xanh xao đón ưu phiền
Ngày xưa sao lá thu không vàng
Và nắng chưa vào trong mắt em… “


Nắng thủy tinh” của nhạc sĩ TCS tôi đã bỏ lại đâu đó trên đường đời…Và nơi đây, đã bao năm rồi, tháng mười về…. tôi đón nắng thu…

Phạm Thị Trí