Mười năm!
Hai mươi năm!!
Ba mươi năm!!!
Thậm chí bốn mươi mốt năm !!! Từ mốc thời gian định mệnh của khối lớp chúng tôi, rất định mệnh, vì sau năm 1972, các khối lớp 11 chỉ còn kỳ thi tú tài 1 cuối cùng trong toàn quốc, không riêng một trường nào, do đó, dù đậu hay rớt, khối lớp chúng tôi cũng phải “tan đàn xẻ nghé”. Ngày ấy, trường chưa có lớp 12.
Ai đậu tú tài một, bước sang trường công lập khác.
Ai rớt tú tài một. Nếu là con trai, bước vào quân ngũ, chảo lửa chiến tranh chờ đợi bạn tôi, vậy đó, chúng tôi đã có Dương Trí Lệ bỏ lại tuổi trẻ trong lòng tưởng nhớ bạn bè, trong trang lưu bút của tôi. Nếu là con gái, cam chịu lấy chồng, như một hệ quả bắt buộc của phận gái mười hai bến nước “trong nhờ, đục lóng phèn xài đỡ”. Riêng tôi và một số bạn gái khác đành ngồi học lại với lớp đàn em, chờ thời cơ mới trong ưu phiền nhẫn chịu.
Vậy đó, tôi và các bạn gặp lại nhau, xác tín nhau bằng hồi ức tuổi thơ, bằng những biệt danh niên thiếu. “Mày là cô đào Hai Mương phải không”.
Rồi ôm nhau rưng rưng, rồi tuôn trào kỷ niệm. Chưa đủ, tối hôm sau, tôi và Nguyễn thị Gái, cô bạn sau bốn mươi mốt năm mới gặp trút bầu tâm sự qua số điện thoại vừa trao đổi, rất lâu, rất nhiều, tôi nhớ mãi Gái, một cái tên thuần việt, một gương sáng học giỏi của nhiều năm học chung, bạn thành nhân với bằng thủ khoa của trường đại học tổng hợp, khoa địa chất, cũng là ngành dạy của thầy Lý Kim Long, thầy dạy Lý , thần tượng của chúng tôi trước đó ở Văn Hóa Quang Trung, bạn đã rất thành công với khoa bảng, nhưng lại lận đận với đường công danh sự nghiệp, bây giờ gặp lại Gái vẫn là người bạn chí tình của chúng tôi, hay tin Văn Hóa Quang Trung họp mặt toàn trường lúc 11g ngày 15-12 - 2013, Gái và Bảy từ rất xa, một người ở Tây Ninh, một người ở Củ Chi hẹn nhau cùng đến, không thư mời, không áo dài trang điểm, bạn đến chỉ vì nhớ “tụi bây” quá, lâu lắm rồi không biết bạn cũ giờ ra sao, mỗi lần có dịp về ngang trường xưa, dấu tích xa lắc về một thời nữ sinh vô tư trong sáng khiến bạn luôn nghĩ rằng, đâu đó trong những khu dân cư kia có bạn mình chăng? câu hỏi đau đáu ấy trôi theo dòng thời gian và cuộc mưu sinh không thuận lợi, để rồi bạn tất tả tìm đến đúng điểm hẹn, ngơ ngác trước cổng chào, thế nhưng bạn không xa lạ, từ sâu trong tiềm thức sáng trong của tình bạn cao thượng, không tính toán, vị kỷ, chúng tôi đã nhớ ra nhau, siết tay nhau cho òa vỡ nỗi niềm mong đợi .
Sắc màu huy hoàng, bố trí ấn tượng, không gian rực sáng của khuôn viên nơi tổ chức còn do nhiều nụ cười khoe sắc thắm của tuổi xế chiều, của lần hội ngộ kết nối những tình thân vô tư không vụ lợi, chỉ vì chúng tôi “TRỞ VỀ” tìm lại nhau, như tìm lại thuở học trò hồn nhiên tươi sáng, trắng tinh khôi như màu áo đồng phục đến trường một thuở
Thế nhưng đã lẩn lút những hạt sạn làm đau dấu chân “TRỞ VỀ”, làm nhíu mày Thầy Cô kính quý. Trong quá trình của cuộc sống, mỗi sinh vật có một đặc điểm riêng khó đồng hóa, trong đó con người là sinh vật cao cấp nhất, thông minh nhất, có tiêu chí sống rõ ràng. Con người, thông qua cách thể hiện mình, nhằm một mục đích vụ lợi tỏa sáng đặc điểm riêng cá nhân, vị thế càng được nâng cao hay bị vùi lấp mờ khuất cũng tại nơi cá nhân ấy và cách thể hiện mình mà thôi. Từ đấy những hạt sạn xuất hiện không vô tình
Để hoàn hảo cùng nhau hưởng niềm vui trọn vẹn tuổi không còn trẻ trung, sung mãn, tôi và các bạn của tôi chọn tiếng cười vô tư, tình bạn yêu thương, đùm bọc nhau.
Đi đến tận cùng với nhau bằng tình bạn chân thành nhất đã là đích đến của ngày “TRỞ VỀ” và cũng là mãi mãi nhé đồng môn VĂN HÓA QUANG TRUNG.
Hãy cho nhau vị ngọt ly rượu mừng chúc vững tiến bên nhau.
Hà Hương Mai
Khối 11/72
Nguồn: Kỷ yếu của trường Trung học VHQĐ Quang Trung, Hóc Môn, phát hành nhân ngày Hội ngộ 15 tháng 12 năm 2013
Khối 11/72
Nguồn: Kỷ yếu của trường Trung học VHQĐ Quang Trung, Hóc Môn, phát hành nhân ngày Hội ngộ 15 tháng 12 năm 2013