Lê Thị Minh
Lời dẫn:
Năm 1973, Lê Thị Minh học môn Triết do thầy NVT dạy. Ngày 18 tháng 9 năm 2019, Lê Thị Minh cùng chị là Lê Thị Đức và hai phu quân từ Melbourne, Úc châu, đến Toronto, Canada thăm thầy Thượng. Bài viết “Tình Thầy Trò” diễn tả tình cảm chân thành của Lê Thị Minh trong tinh thần “Tôn Sư Trọng Đạo” theo truyền thống của dân tộc Việt Nam.
Website An Phong – An Bình
Năm 1973, Lê Thị Minh học môn Triết do thầy NVT dạy. Ngày 18 tháng 9 năm 2019, Lê Thị Minh cùng chị là Lê Thị Đức và hai phu quân từ Melbourne, Úc châu, đến Toronto, Canada thăm thầy Thượng. Bài viết “Tình Thầy Trò” diễn tả tình cảm chân thành của Lê Thị Minh trong tinh thần “Tôn Sư Trọng Đạo” theo truyền thống của dân tộc Việt Nam.
Website An Phong – An Bình
Nhất quyết phải đến
Toronro thăm thầy Nguyễn Vĩnh Thượng, thầy dạy tôi Triết lớp 12. Thế nên, tới
Toronto chúng tôi (4 người) tách tour, đi Uber đến nhà thăm thầy. Như đã hẹn
trước, thầy cô đón trước cửa.
Thật cảm động, thầy tôi ốm yếu, già nhiều lắm, nhưng vẫn còn nét gì đó mà tôi nhận ra thầy ngay. Vẫn phong độ nhà giáo, vẫn nụ cười hiền hòa, thầy bắt tay từng người. Cô thì lúc nào cũng cười tươi, yêu đời. Tôi chào thầy cô với tiếng cảm ơn nghẹn trong lòng. Làm sao tôi quên được món nợ tình nghĩa mà thầy cô đã gởi ngân phiếu và sách Anh Văn cho tôi với những lời dặn dò, khuyến khích…trong những ngày tôi ở trại ti nạn Sikiew năm 1982… Đã vậy, hôm nay đến thăm, Thầy cô lại tặng cho tôi 3 cuốn sách, trong đó 2 đứa con tinh thần do thầy viết, một cuốn thì cô là tác giả. Gom bao nhiêu cho đủ để trả nợ cho thầy cô đây Thầy cô tôi vậy đó.
Bữa cơm gia đình đơn sơ do chính cô nấu đãi chúng tôi, đầm ấm nhưng ngon tuyệt vời, ngon vì món ăn đúng khẩu vị Việt, lồng với biết bao câu chuyện, nhắc nhớ từng thầy cô năm nào, nay ở đâu, có thầy cô đã yên nghỉ muôn đời, hình ảnh đẹp của các thầy cô lúc đứng lớp vẫn sống mãi trong tôi với biết bao kỷ niệm của thời trung học. Mọi người như đều có dịp để kể cho nhau nghe, vui có, buồn có, ẩn trong những giọt nước mắt ngậm ngùi cho một thời tươi đẹp nhất của một đời người, nay còn đâu. Mới đó mà đã hơn 46 năm rồi.
Đến giờ phải chia tay, Thầy không khỏe nhưng nhất định chở chúng tôi về khách sạn. Trời tối và lạnh, thầy một mình lái xe về nhà. Thương thầy tôi ghê vậy đó.
Thật cảm động, thầy tôi ốm yếu, già nhiều lắm, nhưng vẫn còn nét gì đó mà tôi nhận ra thầy ngay. Vẫn phong độ nhà giáo, vẫn nụ cười hiền hòa, thầy bắt tay từng người. Cô thì lúc nào cũng cười tươi, yêu đời. Tôi chào thầy cô với tiếng cảm ơn nghẹn trong lòng. Làm sao tôi quên được món nợ tình nghĩa mà thầy cô đã gởi ngân phiếu và sách Anh Văn cho tôi với những lời dặn dò, khuyến khích…trong những ngày tôi ở trại ti nạn Sikiew năm 1982… Đã vậy, hôm nay đến thăm, Thầy cô lại tặng cho tôi 3 cuốn sách, trong đó 2 đứa con tinh thần do thầy viết, một cuốn thì cô là tác giả. Gom bao nhiêu cho đủ để trả nợ cho thầy cô đây Thầy cô tôi vậy đó.
Bữa cơm gia đình đơn sơ do chính cô nấu đãi chúng tôi, đầm ấm nhưng ngon tuyệt vời, ngon vì món ăn đúng khẩu vị Việt, lồng với biết bao câu chuyện, nhắc nhớ từng thầy cô năm nào, nay ở đâu, có thầy cô đã yên nghỉ muôn đời, hình ảnh đẹp của các thầy cô lúc đứng lớp vẫn sống mãi trong tôi với biết bao kỷ niệm của thời trung học. Mọi người như đều có dịp để kể cho nhau nghe, vui có, buồn có, ẩn trong những giọt nước mắt ngậm ngùi cho một thời tươi đẹp nhất của một đời người, nay còn đâu. Mới đó mà đã hơn 46 năm rồi.
Đến giờ phải chia tay, Thầy không khỏe nhưng nhất định chở chúng tôi về khách sạn. Trời tối và lạnh, thầy một mình lái xe về nhà. Thương thầy tôi ghê vậy đó.