Trịnh Bình An
Với sự đa âm của ngôn ngữ, thơ bên
trời Tây không thể nào viết nghe có vần có điệu như những thể lục bát, song thất
lục bát, tứ tuyệt hay thất ngôn bát cú của trời Đông nơi ngôn ngữ là độc âm.
Tuy nhiên, một loại thơ phương Tây có quy tắc nhất định về số câu cũng như về
vần điệu vẫn được truyền bá nhiều nơi, đó là thơ "limerick”.
Một ví dụ của thể thơ limerich là bài thơ sau đây:
The limerick packs laugh anatomical
(Limerick chất cái cười nôn ruột)
Into space that is quite economical.
(Vào một nơi thiệt nhỏ)
But the good ones I've seen (Nhưng
những bài thơ nào tôi thấy hay)
So seldom are clean (Thường là những
bài không được … sạch)
And the clean ones so seldom are
comical. (Còn những bài sạch thì lại ít buồn cười)
Thực vậy, rất nhiều bài limerick tả
về những việc không nên nói giữa đám đông như chuyện làm tình, chơi đĩ, thủ
dâm, loạn dâm... Những điều này là những điều không nên nói to, thậm chí tục
tĩu, nhưng lại khiến người nghe không khỏi phì cười. Ví dụ bài thơ dưới đây:
A young violinist from Rio (Một chàng
nhạc sĩ vĩ cầm trẻ từ Rio)
Was seducing a lady named Cleo (Đang
hú hí với một cô nương tên Cleo)
As she took down her panties (Rồi
nàng kéo quần lót xuống)
She said, "No andantes; (Nàng
dặn: "Đừng có chơi điệu chậm nhé)
I want this allegro con brio!"
(Em muốn thật nhanh và sôi nổi cơ!”)
Limerick là phải “thế” mới … “đã”.
Đi vào phân tích niêm luật của bài
thơ, ta thấy một cấu trúc nhất định. Bài thơ gồm có 5 câu. Chữ cuối câu 1, 2,
và 5 cùng vần với nhau (Rio, Cleo, brio); chữ cuối câu 3 và câu 4 cùng
vần (panties, andates).
Âm điệu của limerick nếu làm đúng
theo quy tắc sẽ khá rắc rối vì phải theo luật lệ "poetic foot"
(xin tạm dịch là “bước thơ”) của thi ca cổ điển Âu châu, trong đó người làm thơ
phải theo những niêm luật nghiêm ngặt về âm tiết. Âm tiết của một chữ có
thể là ngắn hay dài. Âm tiết cũng không phụ thuộc vào chữ dài hay ngắn. Ví dụ
trong hai chữ "to be" thì "to" có âm tiết ngắn
(unstressed) còn "be" có âm tiết dài (stressed) dù "to"
và "be" có số mẫu tự bằng nhau.
Để tìm ra được poetic foot, người làm
thơ cần chú ý tới âm điệu của chữ. Một
chữ ngắn có thể tạo ra âm dài, nhưng chữ dài có khi lại cho ra âm ngắn. Như chữ
"panties" tuy nhiều mẫu tự hơn chữ "Rio"
nhưng cho âm thanh ngắn gọn hơn. Như bài thơ ở trên, những chữ Rio, Cleo
và brio là âm dài, còn chữ panties và andantes thuộc âm
ngắn.
Nói một cách đơn giản, bài thơ
limerick cần có 5 câu. Câu 1, 2 và 5 là câu dài; câu 3 và 4 là câu ngắn.
Nhưng quan trọng hơn hết là tính hài
của bài thơ. Một limerick hay sẽ như một truyện cười: 4 câu đầu thu hút sự chú
ý của người nghe để rồi câu kết làm họ ngạc nhiên và thích thú.
Một limerick khác minh họa cho cách
gút và mở vừa nói ở trên:
There was a young man of St. Paul (Có
một thanh niên ở vùng St. Paul)
Whose prick was exceedingly small.
(Thằng nhỏ của anh thì thiệt là nhỏ)
He could bugger a bug (Anh ta có thể
đú một con bọ)
At the edge of a rug, (Bám ở rìa tấm
thảm)
And the bug hardly felt it at all.
(Mà con bọ chẳng cảm thấy gì hết)
Một đặc điểm của những bài limerick
cổ là thường bắt đầu bằng những chữ "Có một (người)..." tựa
như câu đầu của truyện cổ tích: "Ngày xưa có một..."
There was a young lady from Cue (Có
một thiếu nữ từ Cue)
Who filled her vagina with glue. (Đổ
keo vào âm đạo)
She said with a grin, (Cô ta vừa nói
vừa cười đểu)
"If they pay to get in,
("Nếu họ trả tiền để vào)
They’ll pay to get out of it
too." (Thì cũng phải chi để ra chứ")
Đọc tới đây chắc hẳn bạn sẽ trợn mắt
và hỏi: Thơ gì mà kinh khủng vậy?
Xin thưa, những bài trên được trích
trong cuốn "The Limerick – The Famous Paris Edition" của
George Alexander Legman. Vậy Legman là ai?
Từ khi còn là một sinh viên, Legman
đã chú ý tới những bài thơ dân gian đặc biệt này và ra sức tìm kiếm chúng trong
nhiều chục năm. Tuy nhiên, vì nội dung quá táo bạo nên tập thơ đó không được
giới hữu trách chấp nhận, "The Limerick" với 1700 bài thơ (đa
số viết bằng tiếng Anh, nhưng cũng có một vài bài tiếng Đức, Pháp và Latin) đã
không được phép xuất bản tại Hoa Kỳ. Đến năm 1953, Legman phải đem sách qua
Pháp mới kiếm được nơi nhận in. Thế nhưng, nhà xuất bản đã chơi xấu soạn giả:
không cho Legman tác quyền!
Vậy tại sao loại thơ này có tên
"Limerick"?
Limerick là một thành phố ven sông
của Ireland (Ái Nhĩ Lan), nằm ngay trung tâm Shannon Region xinh đẹp của nước
này. Đây là một thị trấn cổ có từ năm 922 trước Công Nguyên của người Vikings.
Dù không ai xác định được nguồn gốc chính xác của loại thơ này nhưng đa số cho
rằng chúng bắt đầu từ những bài hát ru con, những bài đồng dao của trẻ em... từ
rất lâu ở châu Âu. Có lẽ những bài hay nhất đã xuất phát từ thị trấn Limerick
của Ireland vì đây cũng là nơi sản sinh ra nhiều nhà văn, nhà thơ nổi tiếng. Và
từ đó người ta gọi chung những bài thơ không tựa đề nhưng cùng thể loại này là
“limerick”.
Loại thơ đơn giản và có vần điệu này
được giới lính tráng, dân chài, hành khất, bợm nhậu ưa thích. Họ làm thơ và
truyền cho nhau trong các quán xá. Vì thế những bài thơ bình dân này rất táo
bạo, rất ba trợn, rất chợ búa nhưng cũng rất... hài. Tuy nhiên, limerick không
nhất thiết là phải "tục", phải "bậy". Người ta vẫn có thể
làm những limerick lành mạnh như Edward Lear trong quyển thơ "A Book of
Nonsense” (tạm dịch: Thơ Ngớ Ngẩn).
vì thế limerick rất thích hợp để dạy
cho trẻ em tập làm thơ. Các em làm quen với cách chọn chữ, chọn vần và nhất là
phát triển khả năng sáng tạo và khiếu hài hước.
There once was a houseplant named
Phil (Có một cây cảnh tên Phil)
Who one day became very ill (Ngày kia
nó bị bịnh nặng)
Phil’s owner was stressed! (Người chủ
của Phil rất lo lắng)
He consulted the best... (Ông mời
chuyên viên giỏi nhất đến khám)
But sadly, Phil joined the landfill.
(Nhưng buồn thay, Phil vẫn bị vứt vào đống rác)
Limerick còn là loại thơ vui cho
những ai yêu cả thơ lẫn toán muốn thử thách sự nhanh nhạy của mình.
Fourteen over two equals seven (14
trên 2 là 7 chẵn)
add four more and then you get eleven
(cộng thêm 4 thì được 11)
multiply that by two (nhân với 2)
yields you twenty-two (cho ra 22)
plus five more and you get
twenty-seven (thêm 5 nữa thì thành 27)
Được nhắc đến nhiều nhất là phương
trình dưới đây:
A Dozen, a Gross, and a Score, (Cộng
1 tá với 12 tá và 20)
Plus three times the square root of
four (Thêm 3 lần căn số bậc hai của 4)
Divided by seven, (Chia cho 7)
Plus five times eleven, (Cộng 5 lần
11)
Equals nine squared and not a bit
more. (Bằng chẵn 9 bình phương)
Limerick ngày nay là những bài thơ
vui tươi, nhẹ nhàng như thế. Nhưng có lẽ những limerick độc đáo nhất vẫn là
những bài dân gian không được "sạch sẽ". Vừa đọc, vừa cười, vừa lắc
đầu: thiệt (là) tình!
Il y avait un plombier, Francois, (Có
một ông thợ sửa ống nước tên Francois)
Qui plombait sa femme dans le Bois
(Đang thông ống vợ trong vườn hoa)
J’entends quelqu’un venait" (Có
ai đang tới nhanh")
Dit le plombier, en plombant,
"C’est moi." (Ông thợ vừa mần vừa nói: "... Ơ, ờ, ờ, tới bến...
là qua!")
Giả dụ như người Việt mình nếu được
nghe một người ngoại quốc đọc vài câu thơ lục bát, hẳn sẽ thích thú và cảm động
lắm. Tương tự như thế, chúng ta sẽ khiến cho người Ạnh, Pháp, Mỹ… ngạc nhiên
nếu thấy người Việt cũng biết tới thơ limerick của họ. Thơ và nhạc luôn luôn là
nhịp cầu nối kết mọi người với nhau một cách nhẹ nhàng, thân thiện. Vậy nên,
xin đừng bỏ qua Limerick, thể thơ gần gũi, dễ thương, và hài hước đậm đà hương
vị Tây Phương.
Trịnh Bình An
(3-2015)
Bạt:
Trịnh Bình An sinh năm 1962 tại Sài Gòn. Định cư tại Hoa Kỳ năm 1990. Hành nghề kỹ sư công chánh tại tiểu bang Maryland.
Người viết có cơ
duyên biết tới thơ Limerick là do một lần có người trong công ty nghỉ việc.
Trong số sách ông để lại có cuốn Limerick của George A. Legman. Bạn bè xúm vào
đọc, cười hinh hích, té ra, nhiều người Mỹ không biết đến loại thơ độc đáo này.
Người viết nhân đó tìm hiểu thêm về limerick. Nhà phê bình Thụy Khuê từng có
bài phân tích về "cái tục đi kèm với cái hài" trong văn chương, chỉ
ra rằng tục cần có hài mới có thể truyền bá được (tương tự như thơ Hồ Xuân
Hương và thơ Bút Tre của ta). Thơ limerick là một ví dụ tiêu biểu cho nhận định
này.