Sinh nhật tình bạn 50 năm 1966-2016 lớp Việt Hán
Trời nay nắng nhẹ gió thu
Khiến lòng chạnh nhớ những chiều có nhau
Lớp học, có 6 người con gái - Mỗi người một vẻ” mười phân cũng được một hai” Quách thị Trang người dong dỏng, tóc dài buông xoã, có giọng ca vàng. Rồi đến chị Nguyễn thị Đẹp, tóc luôn luôn ngắn, dịu dàng duyên dáng, đi đâu cũng có người hộ tống và cuộc tình thật đáng trân trọng, thủy chung từ đầu đến cuối. Chị Hồng Đào, ít nói, thầm lặng “Em hiền như ma- sơ” Còn lại 3 đứa lau nhau, Trí, Loan láu lỉnh , tinh nghịch , mỗi tôi thì “mít ướt” …
“Mùa thu San Jose đã trở về, lá khô rụng đầy đường, em lái xe trên đường. Xe chạy làm lá vàng khô tung bay, nhảy nhót trước đầu xe…Đẹp quá! Em ao ước mình được như chiếc lá rơi trên đường, lúc ra đi vĩnh viễn rồi vẫn cống hiến cho người những cảm xúc vui tươi”..
Cuối cùng mượn tâm tình của anh Lê Văn Bảy, ít nhiều nói lên nhịp đời của bạn ta tiêu diêu tự tại nhưng cũng không quên về một thời đã qua....
“Giờ mang mộng ước bình thường
Trở về sống giữa mảnh vườn quạnh hiu
Cho khi đời đã xế chiều
Vuốt râu tóc bạc, kể điều bể dâu
Lặng nhìn nước chảy qua cầu
Tâm tư lắng đọng nhạt màu thời gian
Sớm ngồi nhấp chén trà bàng
Hồn vương khói bếp loãng tan mây trời
Ngoài vườn mấy đoá lài tươi
Dõi theo cánh bướm nhớ thời xa xưa"
“Một người bạn đích thực, dù trời băng giá vẫn luôn ở bên ta. Một người bạn thâm niên, khi bầu trời quanh ta xám lạnh, là tia nắng sưởi ấm lòng ta”
Các bạn thân,
Tháng 9 -1966 ta biết nhau trong giờ học đầu tiên .. và sau 50 năm
, hôm nay Tháng 9 -2016 …vẫn còn đậm nét trong hồi ức của tôi khi nhớ về..
Nửa vòng thế kỷ, nói xa thì thật là xa, nhưng nói gần chỉ bằng nhịp đập trái tim hay trong cái tích tắc của chiếc đồng hồ.
Các thầy cô, đa phần đã qui tiên.
Bạn cùng lớp, một số bạn, tôi vẫn còn thường xuyên liên lạc, có một số ra trường, mất bặt tin nhau và trong số ấy anh Nguyễn Chí Thành đã về miền miên viễn.
Sau 50 năm, gia đình của mỗi chúng ta càng đông thêm con cháu.
Thay vì viết một đoản văn cho ngày nầy, tôi tìm đọc lại hai quyển kỷ yếu “Như một dòng trong” góp nhặt lời bạn gửi vào, như một ngọn nến được thắp lên mừng 50 năm tình bạn. 50 năm tôi bạn quen nhau...
Nửa vòng thế kỷ, nói xa thì thật là xa, nhưng nói gần chỉ bằng nhịp đập trái tim hay trong cái tích tắc của chiếc đồng hồ.
Các thầy cô, đa phần đã qui tiên.
Bạn cùng lớp, một số bạn, tôi vẫn còn thường xuyên liên lạc, có một số ra trường, mất bặt tin nhau và trong số ấy anh Nguyễn Chí Thành đã về miền miên viễn.
Sau 50 năm, gia đình của mỗi chúng ta càng đông thêm con cháu.
Thay vì viết một đoản văn cho ngày nầy, tôi tìm đọc lại hai quyển kỷ yếu “Như một dòng trong” góp nhặt lời bạn gửi vào, như một ngọn nến được thắp lên mừng 50 năm tình bạn. 50 năm tôi bạn quen nhau...
“Bất
chợt mùa về ngang phố thị
Sân trường áo trắng hồn nhiên vui.”
Sân trường áo trắng hồn nhiên vui.”
Năm tháng trôi đi. Có những điều tưởng chừng mất hút trong thời
gian, chìm vào quên lãng …Thật ra, tất cả như vẫn còn đó lẫn quất trong cỏi
người. Hương hoa tưởng chừng mất đi khi sắc hoa tàn. Thế nhưng, hương mùa vẫn
còn đọng mãi trong thời gian vô cùng, trong không gian lặng tĩnh
( Đoàn Thuận)
50 năm qua…Bao nhiêu là kỷ niệm để nhớ nhưng chưa bao giờ quên .. giữa bộn bề cơm áo đời thường …hiện ra liên tục …nối tiếp trên màn hình của hồi ức..(Quách thị Trang)
( Đoàn Thuận)
50 năm qua…Bao nhiêu là kỷ niệm để nhớ nhưng chưa bao giờ quên .. giữa bộn bề cơm áo đời thường …hiện ra liên tục …nối tiếp trên màn hình của hồi ức..(Quách thị Trang)
Anh Nguyễn đăng Tiến đã viết:
Trời nay nắng nhẹ gió thu
Khiến lòng chạnh nhớ những chiều có nhau
Tình yêu ngày ấy sao mênh mông quá hả anh Tiến?
Tình cảm của anh Khiêm, có chút bùi ngùi:
“Những năm đầu mới ra trường hầu như phần ai nấy lo , nấy sống . Chẳng được bao lăm thì dâu biển tan lìa nhưng ơn trời gần như tất cả vẫn sống sót, như từng sống sót qua cuộc chiến tranh. Mấy kẻ còn lại ở Sài gòn thỉnh thoảng vẫn ngang qua trường cũ, thấy hàng “ cây xưa vẫn gầy phơi nghiêng ráng đỏ” mà tưởng tới bạn bè tan lạc phương xa”…(Nguyễn Anh Khiêm)
Tình cảm của anh Khiêm, có chút bùi ngùi:
“Những năm đầu mới ra trường hầu như phần ai nấy lo , nấy sống . Chẳng được bao lăm thì dâu biển tan lìa nhưng ơn trời gần như tất cả vẫn sống sót, như từng sống sót qua cuộc chiến tranh. Mấy kẻ còn lại ở Sài gòn thỉnh thoảng vẫn ngang qua trường cũ, thấy hàng “ cây xưa vẫn gầy phơi nghiêng ráng đỏ” mà tưởng tới bạn bè tan lạc phương xa”…(Nguyễn Anh Khiêm)
Tịnh Muội đã nhớ lại:
Lớp học, có 6 người con gái - Mỗi người một vẻ” mười phân cũng được một hai” Quách thị Trang người dong dỏng, tóc dài buông xoã, có giọng ca vàng. Rồi đến chị Nguyễn thị Đẹp, tóc luôn luôn ngắn, dịu dàng duyên dáng, đi đâu cũng có người hộ tống và cuộc tình thật đáng trân trọng, thủy chung từ đầu đến cuối. Chị Hồng Đào, ít nói, thầm lặng “Em hiền như ma- sơ” Còn lại 3 đứa lau nhau, Trí, Loan láu lỉnh , tinh nghịch , mỗi tôi thì “mít ướt” …
50 năm kể từ năm thứ nhất của 3 năm chung học.
Lớp lớp thời gian “Thương hải biến vi tang điền” huống chi con người, già rồi trí nhớ cũng phôi pha, nhưng 3 năm chung học, kỷ niệm tràn đầy, tình bạn như những viên ngọc mãi mãi sáng ngời trong trái tim mỗi bạn.
Và đây hình ảnh của cô em út Lương Kim Loan qua lăng kính thương yêu của cả lớp dành cho “Em thân yêu ơi ! Em thiết tha , quay quắt tìm hoài từng hạt đời trầy xước, không tròn, tưởng đã lẫn trong sỏi đá lãng quên…Đã trăm phương nghìn cách kết thành một chuỗi những hạt vẫn không tròn , trầy xước, để tất cả bỗng lấp lánh bảy sắc cầu vòng của một tình yêu bấy lâu vùi sâu trong cát lầm bụi lỡ…Giữa cái tuổi “ Hạt lệ như sương “ vẫn muốn cảm ơn đời đã cho em vào “ Thế giới của chúng ta” khi đã xa lăng lắc thời em chưa đến tuổi đôi mươi.”
Khi ấy, ở một nơi xa quê hương bằng nửa vòng trái đất. Em út Loan đã trải lòng mình ..
Lớp lớp thời gian “Thương hải biến vi tang điền” huống chi con người, già rồi trí nhớ cũng phôi pha, nhưng 3 năm chung học, kỷ niệm tràn đầy, tình bạn như những viên ngọc mãi mãi sáng ngời trong trái tim mỗi bạn.
Và đây hình ảnh của cô em út Lương Kim Loan qua lăng kính thương yêu của cả lớp dành cho “Em thân yêu ơi ! Em thiết tha , quay quắt tìm hoài từng hạt đời trầy xước, không tròn, tưởng đã lẫn trong sỏi đá lãng quên…Đã trăm phương nghìn cách kết thành một chuỗi những hạt vẫn không tròn , trầy xước, để tất cả bỗng lấp lánh bảy sắc cầu vòng của một tình yêu bấy lâu vùi sâu trong cát lầm bụi lỡ…Giữa cái tuổi “ Hạt lệ như sương “ vẫn muốn cảm ơn đời đã cho em vào “ Thế giới của chúng ta” khi đã xa lăng lắc thời em chưa đến tuổi đôi mươi.”
Khi ấy, ở một nơi xa quê hương bằng nửa vòng trái đất. Em út Loan đã trải lòng mình ..
“Mùa thu San Jose đã trở về, lá khô rụng đầy đường, em lái xe trên đường. Xe chạy làm lá vàng khô tung bay, nhảy nhót trước đầu xe…Đẹp quá! Em ao ước mình được như chiếc lá rơi trên đường, lúc ra đi vĩnh viễn rồi vẫn cống hiến cho người những cảm xúc vui tươi”..
Cuối cùng mượn tâm tình của anh Lê Văn Bảy, ít nhiều nói lên nhịp đời của bạn ta tiêu diêu tự tại nhưng cũng không quên về một thời đã qua....
“Giờ mang mộng ước bình thường
Trở về sống giữa mảnh vườn quạnh hiu
Cho khi đời đã xế chiều
Vuốt râu tóc bạc, kể điều bể dâu
Lặng nhìn nước chảy qua cầu
Tâm tư lắng đọng nhạt màu thời gian
Sớm ngồi nhấp chén trà bàng
Hồn vương khói bếp loãng tan mây trời
Ngoài vườn mấy đoá lài tươi
Dõi theo cánh bướm nhớ thời xa xưa"
Tôi muốn khép trang đời tình bạn của lớp VH 1966-1969, bằng những
vần thơ của anh Nguyễn Đăng Tiến:
“Cơn gió thoảng làm sao biết được,
Sợi tóc bay làm trượt đời nhau!
Thời gian bào dần màu sợi tóc,
Ta nhận nhau trong cơn lốc cuộc đời”
Sợi tóc bay làm trượt đời nhau!
Thời gian bào dần màu sợi tóc,
Ta nhận nhau trong cơn lốc cuộc đời”
Cám ơn tình bạn 50 năm và vẫn còn tiếp nối .. 50 ngọn nến hồng
đang toả sáng và tiếng hát ..
“Một người bạn đích thực, dù trời băng giá vẫn luôn ở bên ta. Một người bạn thâm niên, khi bầu trời quanh ta xám lạnh, là tia nắng sưởi ấm lòng ta”
Phạm Thị Trí