marque

*** Chào mừng bạn đang ghé thăm trang web An Phong An Bình***

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2016

Cùng những chiếc lá rơi. Rồi mùa Thu cũng qua đi

Trầm Hương Ptt




Tôi mở cửa, bước ra sân sau. Trời ướt đẩm sương mù. Bây giờ là khoảng chính thu. Kéo cao cổ áo len và quấn lại chiếc khăn quàng cho ấm. Tìm cái cào lá ở góc vườn, tôi bắt đầu gom lá lại.
 Không gian Thu đang đậm sắc vàng. Từng cơn gió đưa những chiếc lá bay đi muôn hướng. Không biết rồi những chiếc lá ấy yên nghỉ nơi đâu? Trong những túi rác của thành phố, để chờ làm phân bón cho những hạt mầm năm sau? Trên bãi cỏ cũng sắp úa vàng như lá? Trong những ngóc ngách của một khu vườn yên vắng? Trên vỉa hè đầy dấu chân người, hay cố bám víu cành khô, đung đưa trong cơn gió đông, mặc cho tuyết bao phủ, rồi cuối cùng cũng phải xa cành?
 Hai cây phong lá đã thay màu từ xanh qua màu vàng, đỏ, sáng rực cả một góc vườn dưới ánh tà dương. Bãi cỏ xanh ngày nào bây giờ phủ đầy những chiếc lá. Từ hai cây nầy, nơi mà mùa hè tôi thường mắc chiếc võng. Thích nhất là được nằm đu đưa nơi chiếc võng nầy, dưới tàn lá xanh, trên là bầu trời thật cao, tôi ước mình là những áng mây trắng trôi bềnh bồng trong bầu trời rộng. Nhắm mắt và để từng hồi ức quay về. Kỹ niệm thời thơ ấu bình yên bên mẹ cha, anh chị em quay quần, mái nhà thật vui vẻ, thương cha mẹ làm lụng vất vả, để các con có cuộc sống ấm no.
 Tôi nhớ về hai hàng cây sao trước sân nhà, ở Ngã Sáu và con đường dẩn đến ngôi giáo đường im bóng, uy nghiêm. Cây trứng cá say trái ở nhà cậu Tư, có lần tan học  tôi và Huệ nhỏ em kế tôi, đến nhà cậu mãi mê hái những trái đo đỏ ngọt ngọt quên về.
 Những ngày vô tư cắp sách đến trường, niềm vui vây quanh  là thầy bạn  sách vở hay những quyển lưu bút trao tay nhau mỗi độ hè về.
Nơi đây…Mùa thu, hàng ngàn hàng vạn chiếc lá rơi. Tôi tìm trong số ấy, hình bóng chiếc lá của anh trao cho tôi ngày nào, chiếc lá của  mối tình đầu. Của cái thuở…“Ngày xưa sao lá thu không vàng. Và nắng chưa vào trong mắt em”(*). Chiếc lá xanh nơi sân trường…Tôi đã cất giữ trong vùng hồi ức, để đôi khi buồn nhớ lại, đó là chiếc lá đẹp nhất, thời mới lớn...đó không phải là chiếc lá của mùa thu…
Dòng hồi ức cứ trôi, cứ trôi. Mộng tương lai cứ dệt…Tôi dệt thật nhiều…nhiều lắm, những giấc mơ mùa hè dưới tàng cây phong…Cuộc sống vợ chồng, khi các con đã lớn, đã lập gia đình riêng, chúng tôi nghỉ hưu…tôi cùng ông xã… đời như đã cho đi và đi lại từ đầu với hai mái tóc đã ngả màu theo năm tháng.
Tôi thấy mỏi cả hai vai, một đống lá vàng đã được gom lại nhưng gió vẫn bay và lá vẫn rơi. Có chút quan hoài khi chợt nghĩ và tiếc thương lá phải xa cành, khác chi kiếp người sống xa nhau…
Nhìn lên tàn cây phong, bây giờ chỉ còn lại dăm chiếc lá, vài cơn gió thoảng qua, cuối cùng rồi cũng lìa cành.
Tôi đưa tay hứng chiếc lá cuối cùng và ấp ủ trong tay mình.
Tôi nói gì hởi chiếc lá rơi
Tại sao em rớt xuống lòng tôi
Hạt mưa rất nhỏ, tôi không đợi
Mà lạnh bao la kín một trời
”(**)


Rồi mùa thu cũng qua đi!!!   

* Nhạc Trịnh Công Sơn
** Thơ-Trần MộngTú