marque

*** Chào mừng bạn đang ghé thăm trang web An Phong An Bình***

Thứ Ba, 20 tháng 12, 2016

Ngôi thánh đường của tuổi thơ tôi…Thánh đường Jeanne d’Arc


                                                                                    

Trên đường Hùng Vương. Người dân thường gọi là “Nhà thờ Ngã Sáu”, vì gần nhà thờ có ba con đường Nguyễn Tri Phương, Ngô Gia Tự và Nguyễn Chí Thanh đan chéo nhau , nối dài, chia thành sáu hướng đi. Ngôi thánh đường tọa lạc trong một khu công viên với nhiều cây cao bóng mát, thảm cỏ xanh, tiếp giáp với hai con đường ở hai bên hông, Ngô gia Tự và Hùng Vương… Phía trước là một quảng trường. Trước 1975, trường trung học Chu Văn An ở bên kia nhà thờ trên đường Ngô Gia Tự.  Thánh đường Jeanne d’Arc được kiến trúc theo Tây phương kiểu Gothique. Nhà thờ khởi công xây năm 1922, khánh thành tháng 5 năm 1928.
Mặt tiền nổi bậc với phần tháp chuông phía trước, phía sau là dãy nhà làm lễ kéo dài.
Cách một con lộ nhỏ đối diện với phía sau nhà thờ là hang đá đức Mẹ Hằng cứu giúp.
Rất nhiều cây xanh cũng được trồng trong khuôn viên nầy. Tượng đức Mẹ vô nhiễm,  ánh sáng từ bi, trái tim nhân ái của Người, như toả  ra từ đôi tay , ánh mắt, nét mặt,  như đang lắng nghe, như  muốn xoa dịu nổi đau của con chiên, hằng ngày đến khấn nguyện dưới chân Người...
Thuở ấy,  nhà tôi ở Ngã sáu, trên đường Nguyễn Chí Thanh, từ nhà tôi đến ngôi thánh đường chỉ khoảng 15 phút, đi bộ dài theo đường Ngô Gia Tự, sau khi băng qua bùng binh có tượng An Dương Vương giương nỏ thần bắn lên trời cao…
Bốn chị em tôi, sau những giờ chạy chơi trong công viên quanh nhà thờ. Ghé mắt nhìn vào khung cửa thâm nghiêm của giáo đường, hai hàng ghế, im lặng không bóng người. Trên bục cao, ánh sáng rọi vào từ những cửa sổ dài dọc tường, lên tượng Chúa đóng đinh trên cây thánh giá. Vẻ thâm u, trầm mặc linh thiêng của nơi thờ tự tôn nghiêm khiến chúng tôi sờ sợ. Chúng tôi thích đến hang đá, chiêm ngưởng tượng Đức Mẹ… Tuy không có đạo, nhưng cũng bắt chước người lớn làm dấu thánh giá, cung kính cúi đầu,  chấp tay cầu nguyện, xin Mẹ những ước mơ ngây thơ của con nít và tôi còn nhớ  những ước mơ ngây thơ ngày ấy… đó là… Mỗi lần Giáng sinh, xin được mặc quần áo mới đi lễ nhà thờ như con Nhung, con Yến cạnh nhà ; xin được quì bên hang đá nơi Chúa  ra đời , xin được hát những bài Thánh ca. “…Đêm đông lạnh lo Chúa sinh ra đời, Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá , nơi máng lừa...” như tụi nó, xin được Ba Má cho phép treo ngôi sao trước nhà như những người có đạo…
Tuổi thơ trôi dần theo năm tháng. Tôi đã qua rồi thời nhỏ dại… Nhưng ngôi Thánh đường vẫn uy nghi, trầm mặc với thời gian… Tuổi đôi mươi, má hồng thời con gái… mỗi lần qua đây, tôi đều ghé lại, dâng lời cầu nguyện lên Người (nhưng lời cầu nguyện nầy đã khác lúc tôi thuở mười một mười hai !!! ) để thấy lòng mình bình yên hơn, nhẹ nhàng hơn, tin tưởng hơn.
Ngôi thánh đường tuổi thơ, những con đường với hai hàng cây sao che bóng nắng, khu Ngã sáu với ngôi nhà thân yêu, nơi tôi lớn lên cùng các anh em. Bây giờ, cha mẹ đã về miền miên viển. Anh em mỗi người một phận, kẻ ở lại quê hương, kẻ lưu lạc xứ người… Mỗi độ đông về, khi tiếng chuông nhà thờ ngân lên trong sương sớm, nhất là khi Giáng Sinh, mọi người trong niềm hân hoan  đón mừng ngày trọng đại. Trong tôi, hình ảnh ngày xưa xa lăng lắc lại trở về, và trong muôn vàn mảnh vụn tuổi nhỏ đó… Tạ ơn đức Mẹ và Ngôi Thánh đường nơi giữ tuổi thơ tôi…
December 2016
Phạm Thị Trí