Mùa đông nữa lại về… tôi đứng nơi đây, đất trời trĩu
nặng. Tôi đang nhìn, đang giữ mùa đông trong tay.
…Trầm trầm cơn gió thổi qua hiên, thoảng hơi tuyết
trong không gian ẩm hơi sương. Mây bay thênh thang, bầu trời xám đục…Mùa thu đã
tàn theo cùng hoa thạch thảo. Chậu cúc vàng trước cửa đìu hiu…
Mùa đông… mặt trời dấu mặt trong làn sương, rơi xuống,
thấp thoáng trên những mái nhà…Gió lạnh se sắt thổi về từ phương Bắc, những chiếc
lá cuối mùa bay bay trên đường, trên đồi
cỏ bắt đầu úa vàng… Cây phong trước nhà chỉ còn sót lại vài chiếc lá cuối cùng,
cô đơn, run run. Chiếc lá thu như nắm níu sợi nắng cuối mùa, theo cơn gió, trước
sau rồi cũng lìa cành.
Mùa đông… tuyết
rơi đầy trời, tuyết rơi mờ không gian, nền tuyết trắng tinh anh trên lối ngõ…Bóng
người đi trong mưa tuyết co ro vì lạnh…từng dấu chân in trên đường. Dấu chân
trên tuyết, ngày mai nắng lên, sẽ tan như dấu chân trên cát, như kỷ niệm đã
chôn vùi qua những ngày những tháng. Như tình cảm đẹp chỉ qua tay một lần, nếu
ta không nắm lấy, khi ngày tháng nối nhau đi.
Mùa đông…Trăng có lẽ cũng lạnh, chiếu qua hiên, một
màu sáng trong, nhưng dường như trăng cũng cần hơi ấm. Trăng mùa đông không cười,
không long lanh sáng như trung thu, không dịu dàng như đêm mùa hạ, và lại càng
không rực rỡ ánh vàng như ngày Tết nguyên tiêu. Trăng là người bạn ân cần từ thuở tôi biết nhìn trăng kể lể chuyện
mình, nên cho dù xuân hạ thu đông, những lúc trăng sáng, trăng mờ, khi mệt mõi
vì cuộc sống, tôi thường ngồi nơi hiên nhà, nhìn trăng, tìm sự bình an, lắng dịu
cho tâm.
Mùa đông…Chăn ấm, áo quần chống rét đã giặt giũ cất
giữ từ ngày đầu xuân, nay được đem ra. Lò sưởi và hệ thống sưởi ấm trong nhà được
kiểm tra lại. Giày, vớ, nón… tất cả đã được chuẩn bị cho mùa đông dài trước mắt,
cho những cơn bão tuyết bất chợt ghé qua…Mọi người đồn đoán, không biết đông
năm nay khắc nghiệt hay nhẹ nhàng, nhưng ở xứ tuyết nầy, thì dù mùa đông có bình yên hay bão tố, chuyện gì bất
trắc xảy ra, chính phủ cũng kịp thời ứng phó, chỉ là người dân không còn những
giờ phút nhởn nhơ trợt tuyết, hay những trò chơi mùa đông ngoài trời.
Mùa đông…Ngày Giáng sinh. Mênh mang nỗi nhớ đầy vơi.
Tìm về ký ức mù sương lối xưa đường cũ. Ngôi thánh đường và bản thánh ca quen
thuộc “Đêm đông lạnh lẻo Chúa sinh ra đời…” những lần chấp tay nguyện cầu dù không phải là con
chiên của Chúa…Ngôi Thánh đường Ngã Sáu. Hoa đèn rực rỡ. Con đường Minh Mạng (xưa)
hai hàng cây dầu cao vút, dẩn về nhà tôi và những ngày thơ ấu sao vẫn hoài quắt
quay trong vùng hồi ức mông lung.
Miền nam. Sài
gòn. Quê tôi. Mùa nầy trời cũng se lạnh, nhưng là cái lạnh nhẹ không phải cái lạnh
tê cóng nơi đây, cái lạnh vừa đủ để báo tin xuân sẽ về, vừa đủ để nhớ những cơn
mưa hay cái nóng nung người tháng năm tháng sáu…
Mùa đông… tuy lạnh, nhưng vẫn có cái đẹp của riêng
đông. Tuyết rơi, cảnh tuyết trắng bao trùm vạn vật, là một bài thơ tuyệt vời của
thiên nhiên. Đông nơi đây, vẫn có những
ngày nắng ấm và bầu trời rất xanh. Như trong cái lạnh của đất trời, để con người
cảm nhận được cái ấm của tình thương, toả ra từ hơi ấm của cái nắm tay giúp
nhau khi đường trơn trợt, của cái choàng vai thân tình, hay một ánh nhìn chăm
sóc…Tuy vậy, cũng có những người sợ mùa đông, sợ phải đối diện với sự lạnh lẽo,
cô độc, cái lạnh của đất trời cũng làm tăng thêm cái lạnh trong lòng người.
Tàn đông thì trời lại sang xuân, vạn vật như bừng trổi
dậy sau giấc đông miên.
Có một câu nói mà tôi vô cùng đồng cảm:
“Cái lạnh nhất
không phải là cơn gió khi trời sang đông, mà là sự vô tâm của một người mà bạn
xem là tất cả”.
Phạm Thị Trí
Phạm Thị Trí