Sáng nay , vừa mở cửa sổ đã thấy tuyết rơi…nhẹ thôi, và nhiệt độ khoảng -3°C
nên không đủ lạnh để giữ cho tuyết bám lâu vào những hàng cây trơ trụi lá, giờ
chỉ như những cánh tay gầy với lên bầu trời xám đục, tuyết rơi rất âm
thầm, lặng lẽ…Như một khúc nhạc buồn không lời, như một dấu lặng trên dòng
nhạc.
Không như mưa. Mưa, còn gây được tiếng động nhỏ trên mái ngói, tạt vào
cửa sổ để có thể đánh thức ta trong đêm khuya, để ta có thể nằm nghe tiếng mưa
rơi buồn buồn, lời mưa như ấp ủ, nhắc nhớ về khoảng đời tuổi trẻ, những kỷ niệm
nơi quê nhà, những kỷ niệm ngày mới định cư, lập nghiệp… thành bại, chia xa,
của một đời, mang mang nỗi bâng khuâng, mênh mông tình một đời, một thuở…
2-
Những ngày tuyết rơi, chúng tôi thường đưa nhau vào quán cà phê
Starbucks, mua hai ly cà phê. Cho anh…đen, không đường. Tôi…ít đường,
nhiều sữa. Nhìn qua khung cửa kính...Không gian đầy tuyết trắng. Hương cà phê
thơm nồng…Cửa mở, khi có người vào ra, kéo theo hơi lạnh bên ngoài. Cái lạnh
đất trời...chất đắng cà phê… chợt len ưu phiền vào trong mắt.
Chúng tôi ngồi bên nhau, nhìn nhau, không nói, nhưng trong mắt anh, tôi
thấy một Sài gòn xưa ẩn hiện. Ánh sáng mặt trời chiếu lung linh trên hàng me
xanh lá của con đường Tự Do, cũng trong quán cà phê trên con đường xưa cũ đó,
nơi anh và tôi từng hò hẹn… Bây giờ, thứ ánh sáng hạnh phúc ấy được thay bằng
hình ảnh những hoa tuyết đang rơi!
Anh nâng ly cà phê đen tự sưởi mình…
Có ấm không hay lạnh cả một góc ngồi?
Hồi ức của một đời dễ khơi dậy trong hương cà phê?
Tuyết trắng xóa đầy sân…Thành phố quen thuộc bao năm bỗng trở nên lạ
lẫm. Nắng hạ hồng, người thân và quê nhà xa muôn dặm…Chút nhớ cố hương len vào.
3-
Tuyết lại rơi, một khoảng trời trắng lung linh. Hoa tuyết rất mỏng manh,
nhẩy múa, tung bay trong gió nhưng lại mau tan trong hơi ấm tay người…
Nếu khi tuyết rơi, rơi hoài…và đất trời mùa đông nổi cơn thịnh nộ, gió
mạnh có thể thổi bay khách bộ hành, thì tất cả những chất…thơ… đều biến mất
trong đời sống của người con xứ tuyết. Chúng tôi chuẩn bị đón chờ một cơn
bão tuyết… Lạnh, gió và tuyết rơi dày...từ ngày nầy qua ngày khác…Trường học
đóng cửa, sinh hoạt xã hội, thương mại đình trệ… Nhà nhà đợi khi bớt gió, ra
hốt tuyết, làm sạch lối ra vào, nếu không, sau cơn bão, trước nhà một đụn tuyết
cao khoảng vài mét ngăn lối vào nhà, che lối garage…là chuyện bình thường.
Thành phố cho xe ủi tuyết, rải muối cho tuyết mau tan, làm sạch những con
đường, góc phố ngày đêm…Lái xe trên tuyết, nhất là khi bão tuyết rất nguy hiểm,
lạc tay lái, xe trước đụng xe sau, vì thắng không ăn, đường trơn, tuyết rơi dày
đặc chỉ khoảng 10 thước, xe trước không thấy xe sau…Lái chậm theo ánh đèn của
xe trước…Bão tuyết, đôi khi kéo theo mất điện mùa đông, vì gió thổi mạnh, cột
điện nghiêng, cây cối ngã.
Nhà nào xài bếp gas thì đỡ, xài bếp điện như nhà tôi thì…bó tay…Tủ lạnh
mất điện, tôi phải đem thức ăn trong tủ bỏ ngoài trời để không bị hư, chờ khi
có điện lại…Đèn cầy, đèn pin và thức ăn khô phải dự trữ đầy đủ trong mùa đông.
4-
Tôi bâng khuâng nhìn cảnh vật ngoài trời…Tuyết trắng như thời gian nhuộm
trắng bạc mái đầu. Giờ nầy, trên quê hương tôi, có lẽ mọi người đang vui vẻ
chuẩn bị đón Tết truyền thống. Bên cạnh hoa đào, hoa mai, cúc, vạn thọ…muôn hoa
khoe sắc, chợ hoa, chợ Tết nhộn nhịp, trẻ con hân hoan chờ Tết… có còn không
hình ảnh ông đồ già ngồi bên vỉa hè viết câu đối mang ước vọng con người trên
tờ giấy đỏ? Nhớ lại thời còn ở nhà, sau cuộc đổi đời gian khổ, Tết đến
cũng ráng mua về chậu cúc vàng, cũng ráng có nồi thịt kho dưa giá…để cúng ông
bà, đón mừng năm mới…
Đã bao năm, sống nơi đây, chúng tôi cũng quen và thường tham gia những
sinh hoạt khi Tết đến, dù lái xe trong tuyết lạnh, chúng tôi cũng đi dự
những tiệc cuối năm của bạn bè, của cựu học sinh Gia Long, Petrus Ký mừng xuân, tham
gia văn nghệ để sống lại tuổi học trò, gặp mặt thầy cô chúc tết; cùng bạn bè cũ
râm ran nhắc nhở chuyện xưa.
Cộng đồng người Việt cũng tổ chức mừng xuân, hoành tráng, hội trường rực
rỡ hoa đèn, bàn thờ tổ tiên, mai vàng, câu đối, mâm ngũ quả. Những quầy thức ăn
với món ăn truyền thống…Tập tục đẹp trong ngày đầu năm, chúc Tết, lì xì, múa
lân… những trò chơi dân gian được thể hiện lại trong không gian Tết tha
hương nầy…Tất cả, chỉ muốn làm sống lại hình ảnh quê nhà, để thế hệ trẻ
không quên cội nguồn. Chút hình ảnh quê nhà ấm lòng người xa xứ.
Đất nước Canada tuy không phải là thiên đường nhưng đã cho chúng tôi
những ngày tháng bình yên. Một mái ấm cho quãng đời lưu lạc. Nơi đây, chúng tôi
tìm lại, xây dựng lại cuộc đời trong vòng tay nhân ái, trong tình người bao
dung. Nơi các con tôi đã lớn lên, chúng như những cây đời đã bén rễ và ăn sâu
vào lòng đất, chúng đã quen và tận hưởng bốn mùa xuân hạ thu đông, mùa nào
chúng cũng thấy được cái đẹp cái đáng yêu…Nơi đây, bầu trời là giới hạn để
chúng ươm mầm và thả ước vọng bay cao.
Chiều nay, nghe gió lạnh hơn… Chiều nay, tuyết lại rơi nhiều hơn. Con
đường trước nhà âm thầm lặng lẽ. Ngôi nhà yên vắng vì chỉ còn hai vợ chồng.
Cuộc đời này thật sự rất ngắn ngủi, những điều tiếc nuối luôn tràn ngập
trong sinh mệnh của mỗi người! ở tuổi chúng tôi, có lẽ thời gian sống bên nhau
chắc cũng không nhiều, cùng lắm là được đi cùng nhau quãng đường 20 năm nữa,
chúng tôi đều biết phải thật trân trọng và yêu thương nhau hơn, sống cho
nhau để không ân hận, không bao giờ nói đã muộn. Thời gian nầy, chúng tôi sống
và dành thì giờ cho nhau nhiều hơn. Đời như đã cho đi và đi lại từ đầu.
Anh ngồi đó, bên bàn phím chăm chỉ đưa những ý tưởng thành dòng
chữ, anh từng nói “Cố gắng viết để lỡ một mai bệnh già, bệnh lãng quên kéo
đến…”
Chợt thấy thương anh hơn…Người đã bao năm đi bên đời tôi, đã cùng tôi
nhìn về một hướng, đã thương tôi hơn chính bản thân anh.
Bên anh, một bờ vai vững chắc cho tôi cả đời ngả đầu dựa dẫm.
Anh và con đường đời đầy kỹ niệm vui buồn chạy quanh tháng ngày
tôi!
January 2017
Phạm Thị Trí