marque

*** Chào mừng bạn đang ghé thăm trang web An Phong An Bình***

Thứ Năm, 17 tháng 8, 2017

Biển.





Trầm Hương Ptt


 
1-
Đã từng vượt biển, đối diện với những khổ nạn trên biển , nhưng sao trong tôi vẫn hoài yêu biển.
Những khi buồn, tôi thường mơ về một bải biển hoang vu không dấu chân người. Ngồi trên ghềnh đá, biển trước mặt mênh mông, lặng sóng, hiền hoà, tiếng sóng xô dạt bờ, nhẹ êm vổ về bải cát . Ánh mặt trời rực rở và trong suốt, trong không khí thoáng mùi hương của biển khơi. Gió biển, vờn trên  tóc, trên áo. Nắng, gió, sóng và những đám mây lang thang trên bầu trời, xa xa là hòn đảo…Tất cả như một bức tranh, đem đến cho tôi một cảm giác bình yên tận cùng. 
Trước biển cả bao la tôi cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé. Tôi yêu sự cô đơn của con người khi một mình trước biển cả mênh mông. Đi dọc trên bãi cát, tôi tự hỏi: Sóng… khi xa bờ có mang theo những hạt cát muôn đời nằm đợi chờ trên bãi, như tôi, đôi lúc cũng thích là những hạt cát nầy, được sóng cuốn trôi đi, và theo sóng, theo dòng nước được tấp vào một bãi bờ nào đó xa lạ. Đó có thể là một ước vọng viễn du thầm kín của tôi?
Biển vẫn là một màu xanh sâu, lúc gần gũi, nghe tôi tâm sự, nhưng có lúc cũng xa lạ, nhất là khi biển nổi cơn sóng dử, và con người phải chống đỡ những trận cuồng phong. Biển trở nên nguy hiểm, cuốn hút phận người mong manh.
2-
Mệt mỏi vì đời, con người thường tìm về nơi tĩnh lặng, bình yên... Thân phận con người như hạt cát, như chiếc thuyền lênh đênh trên biển cả, như rong rêu bám vào những ghềnh đá…và như tất cả những gì trôi nổi, chìm lắng xuống lòng đại dương mênh mông…Tôi thường nghĩ  mênh mang về kiếp người như vậy.
 Tôi học rất nhiều điều, nhớ lại những khúc quanh của dòng đời, mình đã trải nghiệm những  khi đứng trước biển.
Sự tranh đấu của một ông già trong quyển “Ngư ông và biển cả” (Ernest Hemingway ).
Nhân vật trung tâm của các phẩm là ông lão người Cuba, Santiago, người đã cố gắng chiến đấu trong ba ngày đêm vật lộn với một con cá kiếm khổng lồ trên biển vùng Giếng Lớn khi ông câu được nó. Sang đến ngày thứ ba, ông dùng lao đâm chết được con cá, buộc nó vào mạn thuyền và lôi về nhưng đàn cá mập đánh hơi thấy đã lăn xả tới, ông lại đem hết sức tàn chống chọi với lũ cá mập, phóng lao, thậm chí cả mái chèo để đánh. Ông giết được nhiều con, đuổi được chúng đi, nhưng cuối cùng khi nhìn đến con cá kiếm của mình thì nó đã bị rỉa hết thịt chỉ còn trơ lại một bộ xương”. ( trích Wikipedia )
Và có một lần đọc trên mạng, lá thư của người cha gửi cho con (Jack Ma) tôi tâm đắc những lời dặn dò, nhất là những câu : 
“ Không ai là không thể thay thế, không có thứ gì là bắt buộc phải có trong tay. Nhìn thấu điều này, sau này cho dù con có mất đi tất cả những thứ con yêu thích trên thế gian, con cũng sẽ hiểu rằng, chuyện đó chẳng có gì to tát.
Người thân là duyên phận chỉ có 1 lần. Bất luận kiếp này ta và con được ở cạnh nhau bao lâu, con nhất định phải trân trọng thời khắc chúng ta bên nhau. Kiếp sau, cho dù chúng ta có yêu mến nhau hay không, chưa chắc chúng ta đã có thể gặp lại.”…
Chỉ là những lời ai cũng nghĩ được, làm được, nhưng khi đứng trước biển mênh mông, chợt nhớ lại, thấy lòng chìm sâu, lắng xuống, thấu hiểu cuộc đời và tình người sâu sắc hơn.
3-
  Rặng phi lao trong nắng, chở che những xóm chài hiền hoà, như bàn tay mẹ thiên nhiên che chở phận người sống chết cùng biển bao la.
Tháng sáu, chưa phải là mùa biển động… biển về chiều thật đẹp…
Trước mặt là ánh tà dương đang từ từ chìm sâu, chiều buông tối dần, khoảng không trước mặt buồn, dể cho ta cảm giác mông lung , những chuyện đời nhớ nhớ quên quên , như một màn sương che khuất khoảng trời quang đảng.
Cứ buông hết đi…để thấy nhẹ lòng! 
Tháng 6 năm 2017
Trầm Hương Ptt