marque

*** Chào mừng bạn đang ghé thăm trang web An Phong An Bình***

Thứ Bảy, 16 tháng 9, 2017

Hương Cà-phê

                        
      Nguyên Thương
                                 
1.-Ngày…tháng… năm                                                                                                            
Ngồi một mình với tách cà-phê đen nóng. Qua khung cửa sổ, những vạt nắng lung linh trên thảm cỏ, nắng như ôm lấy hàng hoa tường vi bên bờ rào và những chậu mười giờ trên lối đi.
 
                            


Tách cà-phê trước mẳt, sợi khói nhẹ nhàng bay lên, mang theo mùi hương thật quyến rủ, gọi mời. Nhấp một chút, vị đắng đọng lại trên môi. Nhớ nụ hôn ngọt như mật, ánh mắt khép hờ và đôi má hồng khi ta lần đầu hôn nhau. Bàn tay em xiết chặt vai tôi. Ngày em đến thăm tôi , một buổi chiều mưa. Nụ hôn ấy, như phả vào hương cà phê hôm nay. Đắng cà phê. Ngọt nụ hôn. Lòng tôi ngập tràn hạnh phúc trong tình yêu của em dành cho.                                                                                                                
2.-Ngày… tháng…năm                                                                                                

Bóng em ẩn hiện trong tách cà phê, như có em đang ngồi trước mặt. Nổi nhớ, hình như dầy đặc trong không gian nầy. Nhớ em ! nhớ em !
    
                                                                                       
Quán vẫn đông người, tiếng cười nói râm ran, tôi chọn chiếc bàn quen thuộc với chiếc bình cắm những đóa hồng đỏ thẫm. Vắng em. Nhớ nhung càng thêm nhung nhớ. Em đã đi rồi. Những lý do thật mơ hồ, khi em nói chia tay.
Cà-phê đắng không nụ cười em, dường như đắng thêm. Trời đã về chiều. Cơn mưa nhẹ, mặt trời vẫn còn dấu mình trong bầu trời xám đục. Cuộc tình đã hết, em đã xa tôi.

Uống cho hết những giọt cà phê còn lại, nghe nhớ nhung dâng tràn. Giọt cà phê đắng, chát  mặn vào tim !

 Tôi bước đi trên phố. Phố đã lên đèn. Mưa đã ngừng rơi.
 Đi trong dòng người, lại nhớ những ngày tôi- em- tay trong tay.

3.     –Ngày… tháng… năm
                                                                                               
Không biết từ lúc nào, tôi đã chuyển “gu” uống cà-phê. Không gian…thời gian hay những thay đổi từ lòng người ?

                                  



 Gọi cho mình một tách cà phê, thêm vào vài muổng sửa đặc có đường. Tôi hít một hơi dài, tận hưởng hương cà phê mới…

Tôi sợ vị đắng của cà phê. Những kỷ niệm cũ trôi thật xa. Dấu tình xưa đã thành dĩ vãng.

 Cuộc tình mới như ngọn lửa sưởi  ấm lại con tim, cơ hồ như đã đóng băng trong lòng tôi.
    Mùa hạ. Nắng thủy tinh sáng rực bên khung cửa. Tách cà-phê sữa nồng nàn!!!
   
    Tháng 9 năm 2017

    Nguyên Thương



Lời bạt:

Nguyên Thương là bút hiệu của Nguyễn Vĩnh Thượng, dành cho các bài văn thơ diển tả tình cảm nhẹ nhàng, viết về ký sự …, không khô khan như các bài khảo cứu.

 

Comments:
Các comments trích từ Website Tống Phước Hiệp - Vĩnh Long:


-
Luong Minh :  28/10/2017
Sáng nay vừa uống cà phê vừa thưởng thức hương cà phê của Nguyên Thương. (...) , đây là bài có âm điệu thơ hay quá, nếu nói “nịnh” là trong thơ có nhạc (...)
Uống thêm ngụm cà phê, nhớ lại chuyện kiếm hiệp của Kim Dung, liên tưởng đến Hoàng Dung và Quách Tỉnh. Ôi người nào cũng võ nghệ cao cường, thật hiếm thấy.

-Anh Tú : 28/10/2017
Cà-phê đen nóng ngọt tình nóng bỏng
Cà-phê đen để nguội đắng tình xa
Thêm sữa đường cà-phê ngon trở lại
Cà-phê ơi ! Mãi yêu mi thiết tha !

    -Lê Thân Hồng Khanh: 28/10/2017
Những ai đã đọc các bài biên khảo của tác giả Nguyễn Vĩnh Thượng sẽ vô cùng ngạc nhiên khi đọc bài Hương cà phê. Không còn lối hành văn ngắn, gọn, lập luận sâu lắng, vững chắc mà ở đây chúng ta gặp tác giả Nguyên Thương thật lãng mạn, thật nhẹ nhàng với giòng cảm xúc dâng tràn theo từng kỷ niệm yêu đương một thuở xa xưa với bao nhung nhớ.
    -My Nguyen : 29/10/2017
Rất khác với những bài biên khảo của thầy Nguyễn Vĩnh Thượng, bài viết này thật dào dạt, mượt mà cảm xúc, dường như có nhạc và thơ trong đó. Tình cảm thật lãng mạn, trẻ trung. “Nhớ nụ hôn ngọt như mậtBàn tay em xiết chặt vai tôi…” Hay là “Bóng em ẩn hiện trong tách cà phê… Nhớ nhung càng thêm nhung nhớ…” Một cuộc tình đi qua, đón nhận một cuộc tình mới…như hương vị của một ly cà phê mới…
Hay lắm thầy ơi! Em thích đọc những đoản văn như thế của thầy. Kính chúc thầy cô luôn vui khỏe, hạnh phúc.

-
VÕ THỊ LÀI : 29/10/2017
(...)
, rất ngạc nhiên khi đọc bài “Hương Cà Phê" của Thầy, bài viết nhẹ nhàng, nồng nàn, tình cảm thật lãng mạn ...
        -HOA ĐĂNG : 08/11/2017
Phải gọi thầy Nguyễn Vĩnh  Thượng là nhà văn mới đúng, bài "Hương Cà P" của tác giả đã gợi trong lòng người đọc (nói cho tôi ) như đang nói về mình.  Câu dẫu tình xưa đã thành dĩ vãng, ôi sao nó làm cho mình cảm thấy có điều gì đắng chát như vị cà phê. Một  tình yêu nhẹ nhàng và buồn bã quá..!